Tại cuộc họp với Hiệp hội các nhà sản xuất xe máy Việt Nam vào ngày 9/6, Chủ tịch Ủy ban Nhân dân thành phố Hà Nội Trần Sỹ Thanh nhận định, một đô thị không thể phát triển hiện đại và văn minh nếu không có môi trường và văn hóa tốt. Hiện nay, sự phát triển xe máy có thể là một thách thức lớn đối với sự phát triển bền vững của các đô thị.
Theo ý ông Thanh, xe máy là thách thức, rào cản đối với xã hội, tức là những người dùng xe máy là kém tiến bộ, văn minh. Nhưng ông Thanh quên một điều là tiền thuế trả lương cho ông đến từ mồ hôi lao động của những người mà ông cho là “kém văn minh”.
Hiện nay, tầng lớp cán bộ mang tiếng là của dân, vì dân; nhưng lại coi dân là “của nợ”, trong tư tưởng và hành động luôn muốn hơn dân: tài sản hơn dân, quyền lực hơn dân, ngày càng biến chất và tha hóa. Ông Thanh này chỉ là một trong số hàng vạn con sâu trong nồi mà thôi!
Những hạng “quan” như ông Thanh đây, vì muốn rộng đường thăng tiến, luôn coi dân là viên đá lót đường. Ông Thanh sẵn sàng bịt đường sống, kế sinh nhai của dân để quan lộ thênh thang. Ông nào có quan tâm, từng đồng lương của ông là do dân đổ mồ hôi trên cái xe máy để nuôi ông; hay ông đã có nguồn thu khác, chi đậm để ông ra quyết định.
Thay vì tìm ra giải pháp khắc phục yếu kém về quy hoạch dẫn đến tắc đường gây ô nhiễm tại Hà Nội, ông Thanh đem hết phần lỗi đổ lên đầu dân, rồi tự nhận mình là có công giải quyết. LỖI THÌ DO DÂN, CÒN CÔNG THÌ CHO QUAN !
Được dân lao động đóng thuế nuôi mà liệt họ vào loại “kém văn minh”, rõ ràng ông Trần Sỹ Thanh đã ăn cháo dân mà còn lại đá bát cơm của họ. Thật là mỉa mai thay cái gọi là “đạo đức cách mạng trong con người ông Thanh.
Anh Lý