Thời tổng Trọng từng để Trung Quốc (TQ) vào khai thác bauxite. Các ‘công thần’ của đảng và dân phản đối, vờ quay lại hợp thức chủ trương, lấy ý kiến quốc hội biểu quyết đồng ý. Quốc hội trên danh nghĩa là đại biểu của dân nhưng là con rối bị chính trị độc quyền đứng sau giật dây điều khiển.
Khi mở 3 đặc khu kinh tế cho TQ thuê 99 năm, đảng viên cao cấp ra mặt thách thức ‘ai dám cản đường đảng ta’. Đảng dẫn dắt toàn dân ‘đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác’, ngược lại là cản đường chống đảng, phản bội lợi ích dân tộc. Nhưng dân phản đối quyết liệt, chỉ ra âm mưu đặt căn cứ dọc bờ biển. Sau khi chiếm gần hết biển Đông khơi xa, đây là bước tiếp theo đặt chân lên đất liền, có thể dùng khống chế khi cần.
Đảng lùi lại một bước. Dù sao đất nước vẫn không phải là tài sản của một nhóm độc quyết bán nhượng, tráo đổi, cho thuê. Đảng lại lấp ló cài đặt vào chủ trương mở 13 đặc khu kinh tế biển từ Bắc vào Nam, mà những vùng đắc địa liên kết với nước nào mục đích gì thì giấu kín. Ngoài đe doạ an ninh quốc phòng, xem 53 khu tự trị TQ và gia tộc Hun Sen ở Campuchia có thể đoán ra mô hình và mục đích khó tốt đẹp.
Nay tổng Tô độc quyền càng tợn hơn, khỏi đe ‘ai dám cản đường’, cứ tiến hành. Nghị định 168 ký triển khai kịp phạt vi phạm giao thông dịp tết dân ‘thả rông’ ra đường quá đông. Áp thuế tất cả hộ kinh doanh theo doanh thu, khỏi hỏi. Hàng giả lậu lộ ra hải quan và chính quyền ‘bảo kê’. Lừa đảo lộ ra nơi làm ăn của nhà nước bán thông tin cá nhân, cùng với xuất khẩu lao động và xuất cảnh nhà nước quản lý kín kẽ. Cấm xe điện, phạt sạc xe điện cháy nổ cũng khỏi hỏi dân.
Mượn, thuê, nhượng quyền cả thế kỷ… chỉ đảng biết. Phát phiếu thăm dò thì khỏi khách quan kiểm chứng, còn cho rằng nhìn thái độ của dân là biết đồng tình cùng đảng!?
‘Kỷ nguyên vươn mình’ của ông Tô Lâm đang hiển lộ nguyên hình độc quyền tự quyết; dân chỉ là đối tượng bị tác động điều chỉnh một chiều và đất nước gần như của đảng.
Cát Thảo Ly