Qua bao đời Chủ tịch Nước, Hồ Duy Hải và Nguyễn Văn Chưởng vẫn cứ nằm mãi trong danh sách tử tù, dù có nhiều dấu hiệu oan sai. Ông nào lên nắm quyền cũng “công lý là tối thượng”, nhưng khi cơ hội cứu người đến ngay trước mắt, thì lại im lặng như chưa từng được nghe.
Chiếc ghế Chủ tịch nước hiện đang nằm trong tay Lương Cường. Đây không chỉ là quyền lực, mà là cơ hội để ông ta viết tên mình vào lịch sử theo nghĩa cử đẹp nhất: cứu một mạng người.
Quyền lực cao nhất không phải là ký lệnh án tử hình, mà là dám ký để bảo vệ sự sống. Bởi tử hình một người oan sai không chỉ là giết họ, mà còn chôn vùi luôn niềm tin của cả xã hội vào công lý.
Làm Chủ tịch Nước, được dân kính hay dân khinh, đôi khi chỉ nằm ở một chữ ký. Muốn thể hiện uy quyền của mình, có lẽ đã đến lúc Lương Cường xuống bút.
Án oan đối với Hồ Duy Hải đã rõ. Báo chí và luật sư đã phân tích rõ ràng. Với lại phiên tòa xét xử giám đốc thẩm đã cho thấy Hồ Duy Hải bị oan. Tuy nhiên, đằng sau án oan là cái sai cả hệ thống tư pháp. Đáng nói là kẻ xử oan công khai ấy lại lên chức, vào Bộ Chính trị và giờ là Phó Thủ tướng Thường trực. Điều đó cho thấy án oan này không phải cá nhân sai mà hệ thống sai, đảng sai. Đấy là điều mà nhiều đời Chủ tịch nước không dám ký lệnh ân xá. Bởi ký lệnh ân xá chẳng khác nào nhổ nước bọt vào mặt Đảng.
Lương Cường là Chủ tịch nước có hàm đại tướng. Ông cần có một quyết định cho thấy ông có thực quyền và ký lệnh ân xá cho Hồ Duy Hải và Nguyễn Văn Chưởng là cơ hội lớn. Liệu ông có dám bước qua lằn ranh?
Linh