Có lẽ chưa bao giờ Đảng CSVN lại lâm vào thế bí như lúc này. Người ta gọi đó là cái “thế 5 không”: không thể dựa, không thể tránh, không thể giãy, không thể thoát và cuối cùng là… không còn chỗ chôn. Một nghịch cảnh cay đắng, phơi bày toàn bộ sự bế tắc của một chế độ đã mục ruỗng từ gốc rễ.
Không thể dựa – bởi những đồng minh từng coi là “chỗ dựa chiến lược” giờ đã trở thành gánh nặng hoặc tính toán riêng. Thế giới thay đổi từng ngày, còn đảng thì vẫn ôm khư khư giáo điều cũ kỹ. Không còn ai đủ kiên nhẫn để chống lưng mãi cho một cỗ máy chính trị hoen gỉ.
Không thể tránh – vì những sai phạm, thối nát, tham nhũng, độc tài… đã ăn sâu, không cách nào che giấu được nữa. Càng tìm cách giấu thì sự thật lại càng lộ rõ trước mắt dân chúng và cả cộng đồng quốc tế.
Không thể giãy – bởi cái thân xác cồng kềnh, trì trệ, rệu rã này không còn sức bật. Giãy giụa chỉ làm lộ ra nhiều hơn sự mục nát bên trong. Mỗi lần “thanh lọc nội bộ” lại phơi ra thêm những mảng tối bẩn thỉu, khiến dân càng mất niềm tin.
Không thể thoát – vì chính cái mô hình toàn trị đã trói chặt mọi con đường. Bỏ thì không được, sửa thì không xong. Càng cố xoay sở thì lại càng vướng chằng chịt, như con cá nằm gọn trong lưới rách nhưng không thể bơi ra.
Và cuối cùng, không chỗ chôn – bởi di sản mà chế độ để lại là một “xác khô ở cái mả Ba Đình”, tượng trưng cho quá khứ tàn lụi, chẳng thể hồi sinh. Một cái xác bất động, không hồn, nhưng lại bị bắt dân phải tôn thờ. Đó chính là hình ảnh gói gọn số phận của cả một hệ thống.
Ngày mùng 01 tháng 07 năm Ất Tỵ được nhắc đến, như một lời ẩn dụ: một khởi đầu mới cho đất trời, nhưng lại là đoạn cuối cho một cơ thể chính trị đã hóa thây.
Cái “thế 5 không” không chỉ là câu chữ, mà là bản án lịch sử. Một chế độ khi đã mất niềm tin, mất lý tưởng, mất chỗ dựa, thì chẳng còn gì để bấu víu. Và khi đó, sự sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tuấn Anh – Thoibao.de