Người cộng sản có thói quen bước vào đâu cũng muốn biến nơi đó thành của mình. Nhưng trên đất nước khác, luật lệ nghiêm minh, chẳng ai chấp nhận kiểu ứng xử vô trách nhiệm ấy. Mới đây, từ ngày 1/9/2025, chính phủ Nhật Bản chính thức ngừng tiếp nhận lao động đến từ ba tỉnh Thanh Hóa, Nghệ An và Hà Tĩnh. Thông tin này lan truyền nhanh chóng trên mạng xã hội, kèm theo hình ảnh dân mạng Nhật đăng cùng dòng chữ chua chát: “Cánh cửa đã đóng lại”.
Người Việt có thể thấy đau, nhưng sự thật phải đối diện: trong nhiều năm qua, lao động chui, gây rối, bỏ trốn, phạm pháp… phần lớn lại rơi vào các tỉnh này. Từ chuyện đánh nhau, trộm cắp, làm giả giấy tờ cho đến những vụ bỏ hợp đồng, chạy ra ngoài kiếm việc bất hợp pháp, tất cả đã tạo nên tai tiếng lớn, làm xấu mặt cả cộng đồng người Việt tại Nhật. Chính phủ Nhật không còn cách nào khác ngoài việc ra lệnh cấm.
Điều đáng buồn là thay vì nhìn thẳng vào nguyên nhân, nhiều người lại coi đây chỉ là “chính sách khắt khe” của phía Nhật. Thực tế, không có quốc gia nào tự dưng đóng cửa với lao động nếu họ thật sự chăm chỉ, tuân thủ kỷ luật và biết giữ danh dự. Đây là cú tát vào thể diện, không chỉ của ba tỉnh miền Trung mà còn ảnh hưởng đến hình ảnh người Việt nói chung.
Đáng lẽ, chính quyền địa phương và nhà nước phải chịu trách nhiệm. Vì sao một vùng đất có truyền thống hiếu học, cần cù lại biến thành “điểm đen” trong mắt quốc tế? Vì nghèo đói, vì quản lý lỏng lẻo, vì coi xuất khẩu lao động như “con gà đẻ trứng vàng” mà bỏ mặc nhân phẩm, đạo đức.
Khi người dân phải liều mạng đi xứ người, rồi bị cấm cửa, đó không còn là chuyện cá nhân. Nó phản ánh cả một hệ thống đang thất bại trong việc tạo công ăn việc làm, giữ gìn danh dự quốc gia. Và lần này, sự thật trần trụi đã bị chính phủ Nhật phơi bày không chút nể nan
Vân Anh – Thoibao.de