Ở Đắk Nông – vùng đất mà “truyền thống” ăn nợ được bảo tồn như di sản văn hóa – người dân tiếp tục “mở rộng tầm mắt” khi nghe cán bộ xã Kiến Thành và thị trấn Kiến Đức bị tố nợ gần 180 triệu tiền cơm từ năm 2016 đến nay chưa trả. Tưởng chỉ là chuyện lẻ tẻ bữa cơm bữa nước, ai ngờ còn thêm “phụ lục” nợ hơn 170 triệu tiền văn phòng phẩm. Nghĩa là đi ăn thì ký sổ, dùng bút mực giấy tờ cũng ký… luôn. Tiền thì không thấy trả, chỉ thấy chức quyền dùng vô tội vạ.
Một bộ phận cán bộ rõ ràng là giỏi “tận thu” tài nguyên xã hội – từ chén cơm đến cây viết. Gặp thì bảo “để xử lý”, chờ mãi chỉ thấy người chuyển công tác hoặc… đột ngột mất trí nhớ. Khéo sau này, dân muốn bán cái gì cho chính quyền phải kèm theo bảo hiểm mất nợ và thuốc bổ não.
Cán bộ gì mà sống như huyền thoại: ăn quỵt êm như gió, nợ dai như sên, còn trách nhiệm thì bốc hơi như khói. Dân mà chậm tiền phạt vài ngày là bị giục ráo riết, còn cán bộ nợ gần chục năm thì im như đá tảng.
Quả là đỉnh cao của mô hình “ăn xài vô sản – xài xong vô trách nhiệm”.
Minh Anh – Thoibao.de