Sau khi Thủ tướng Chính phủ ban hành chỉ thị về việc cấm xe máy chạy xăng tại khu vực trung tâm các thành phố lớn trên cả nước từ năm 2026.
Đáng chú ý, đây là một quyết định được đánh giá là rất mất lòng dân đặc biệt là người lao động nghèo vốn vẫn “bươn chải” trên những chiếc xe máy cũ để mưu sinh qua ngày.
Trên thực tế đã cho thấy, chính những người dân đang sinh sống và làm việc tại các đô thị lớn lại không hề được tham vấn, chưa nói đến sự đồng thuận thực chất.
Vậy mà, công luận hết sức bất ngờ với dàn “đồng ca” của một loạt cơ quan truyền thông nhà nước đã đồng loạt đưa tin rằng đa số người dân ủng hộ chủ trương “sáng suốt” này của Thủ tướng Chính phủ.
Việc chuyển đổi sang sử dụng xe máy điện về nguyên tắc là xu thế phát triển tất yếu trong mục tiêu xanh hóa giao thông.
Tuy nhiên, trong điều kiện hạ tầng ở Việt nam hiện nay vẫn còn yêu kém chưa có điều kiện đáp ứng. Giá xe điện còn cao, hệ thống pin sạc chưa đồng bộ và đặc biệt là nguy cơ cháy nổ chưa được kiểm soát… đã làm dấy lên nhiều lo ngại.
Trong khi, giá thành xe máy điện vẫn vượt quá khả năng chi trả của đại đa số người lao động. Vậy thì ép buộc chuyển đổi, liệu có phải là một chính sách nhằm dọn đường cho lợi ích nhóm của một số doanh nghiệp có mối quan hệ “đặc biệt”?
Đáng chú ý, ở Việt Nam đã có Luật Trưng cầu ý dân từ năm 2016, thế nhưng, gần 10 năm qua, Luật này chưa một lần được đưa vào áp dụng.
Thay vào đó, các chính sách có tác động sâu rộng đến cuộc sống của người dân vẫn được triển khai theo lối lệnh trên ban xuống, buộc cấp dưới phải chấp hành, với lý do “ý Đảng là lòng dân” – một khuôn mẫu của nhà nước độc tài.
Công luận thấy rằng nếu đúng là người dân ủng hộ với tỷ lệ cao, thì việc tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý sẽ là minh chứng xác đáng nhất.
Và, không có lý do gì để trì hoãn việc tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý. Bởi lẽ, một chính quyền của dân phải được thực hành bằng hành động cụ thể và không dám hỏi ý dân, thì liệu họ có thực sự vì dân?
Hồng Lĩnh – Thoibao.de